Chiếc cầu tình thân: Nhường cơm sẻ áo
Mình lặng yên nâng hai tay tiếp nhận số tiền gần 500 đô la từ một người rất thiếu tiền, góp vào quỹ xây cầu CHA NIÊN. Đây là toàn bộ số tiền chị dành dụm từ việc hái dâu, hái quýt suốt cả ngày ngoài trời trong một tuần lễ ở Brisbane.
Cầu CHA NIÊN sẽ được khởi công xây dựng ở xã Triệu Ái, huyện Triệu Phong, Quảng Trị vào ngày 26/06/2017, và sẽ hoàn thành vào ngày 06/07/2017. Duyên lành là số tiền quyên góp tính cho đến nay được hơn 140 triệu đồng (tổng kinh phí dự trù của công trình). Đây là số tiền quyên góp từ gần 60 cá nhân và gia đình ở Hải ngoại (nhất là Úc Châu) và trong nước. Qua đó cho thấy rất nhiều tấm lòng sẻ chia tình thương với bà con Triệu Ái nghèo khó ở Quảng Trị.
Đa số các mạnh thường quân không giàu có, ít tiền bạc mà giàu tấm lòng thể hiện qua niềm hoan hỷ với phần quyên góp của mình cho mục đích cao cả này. Trong số những tấm lòng thân thương này có cả những em du học sinh, do thiếu tiền đóng học phí, phải làm việc vất vả (như làm nail, làm bánh mì vv) kiếm tiền mỗi ngày. Nga trao cho tôi 500 đô la và nói: “Đây là số tiền của các em du học sinh Việt Nam.” Tôi vô cùng xúc động và dòng cảm xúc này rúng động khắp toàn thân khi nhận số tiền đầy tình nghĩa với ý nghĩ : Các em du học sinh Việt Nam làm Nail cực nhọc trong một môi trường độc hại mặc dầu thiếu thốn không những về tiền bạc mà cả về tinh thần. Trong hoàn cảnh khốn khó như thế này, các em còn bày tỏ sự đồng cảm với những khó khăn của bà con của xã Triệu Ái và sẵn sàng chia sẻ tình thương thì quả thật quý hiếm, đáng ngưỡng mộ và ca thán vô cùng.
Lại một lần nữa, mình lặng yên nâng hai tay tiếp nhận số tiền gần 500 đô la từ một người rất thiếu tiền (có thể nói) cả Brisbane này ai cũng biết, góp vào quỹ xây cầu CHA NIÊN. Đây là toàn bộ số tiền chị dành dụm từ việc hái dâu, hái quýt suốt cả ngày ngoài trời trong một tuần lễ. Bất kể một sự đóng góp nào dù ít hay nhiều, mình luôn trân trọng tiếp nhận với hai tay bằng cả tâm chân tình và đầy biết ơn. Nhưng, quả thật số tiền quyên góp của một người thiếu tiền như chị Lan này khiến mình rung động và dòng pháp mát lành này chảy xuyên suốt khắp châu thân, cho đến bây giờ vẫn còn y như thế khi viết bài này (như một lời tri ân), và cũng như khi nghĩ về hành đồng quên mình vì tha nhân của chị Lan.
“Tiến ơi, đây là số tiền còn lại trong ngân hàng của anh. Xin em hãy nhận để góp phần xây cầu cho các cháu học sinh và bà con nghèo khốn khó ở Quảng Trị.” , anh Tân cầm tay tôi xúc động nói. “Anh ăn chay trường và rất tiết kiệm và hàng tháng anh đều dành hết số tiền lương hưu để làm từ thiện.” Tấm lòng tốt như thế này còn gì để nói. Thú thật, không có ngôn từ nào có thể tán dương lòng tốt như anh Tân, chị Lan, các em du học sinh và tất cả những mạnh thường quân.
Ngoài ra, những tấm gương sáng không thể không nêu tên ra đây đó là anh Thành và anh Ba Đạt. Anh Thành tự nguyện đi thị sát công trình, dàn xếp chu toàn mọi việc từ việc lo giấy tờ, chuẩn bị thợ, vật tư cũng như những thứ cần thiết khác sẵn sàng cho anh BA ĐẠT để đến ngày khởi công được thuận lợi. Anh Thành giám sát trực tiếp tại công trình từ khi bắt đầu cho đến lúc hoàn thành công trình. Tất cả đều làm bằng tâm chân thật tình thương và vô vụ lợi. Trong khi đó anh Ba Đạt mặc dầu bận rộn xây cầu ở các tỉnh miền Tây Nam Bộ nhưng sẵn sàng tham gia thiết kế, hướng dẫn anh em cùng nhau xây cầu Cha Niên cho bà con ở Quảng Trị. Anh nói với tôi, anh sẵn sàng đi chuyến bay khuya (11:15 pm) để tiết kiệm tiền cho anh em TỪ HÒA. Mình có đề nghị trả tiền công cho anh, nhưng anh Ba Đạt trả lời, "Từ xưa đến giờ tôi chưa lấy tiền công của ai cả anh Tiến ạ. Tôi không lầy tiền đâu." Lời từ chối nhận tiền khiến mình xúc động và hoan hỷ vô cùng. Thay mặt TỪ HÒA, mình xin chân thành cảm ơn tấm lòng cao cả của anh như báo chí đã ca ngợi.
Có thể nói rằng sự tham gia của nhiều mạnh thường quân vào dự án nhân văn này cho thấy có nhiều người tốt trong xã hội. Họ sẵn sàng nhường cơm sẻ áo, và hy sinh quyền lợi của mình vì lợi ích cho tha nhân, cho cộng đồng.
Chân tình
Tiến
CHIA SẺ TÌNH THƯƠNG
Dù có lúc làm ăn thua lỗ
Vẫn không ngừng hành thiện vì thương
Chốn Ta-Bà vất vả đau thương
Trường xuống cấp, cầu thì không có
Các em nhỏ khó nhọc sinh nhai
Người già bệnh không ai nuôi dưỡng
Ngàn cảnh khổ phơi mình chờ mong
Một chút tình từ nơi xứ lạ
Dù chỉ ngăn những giọt lệ sầu
Song ngàn đời không hề nhạt phai!